click xem phim >> phim dong song khong tro lai
Quả sâm tía màu nè quá đặc biệt, liền hết Hàn Vi Vi xuất thân luyện đơn chiếc gia thế cũng chửa thấy linh dược này như thế.
Nhất thời ánh mắt vớ hết đều bị chánh cây thu hút, chả chú ý trông kỹ hài chính yếu tu sĩ rìa đó.
"Ngụy Tác, trong suốt bãi cỏ gần Kim ban sâm tợ hồ đang giàu vật gì đó.” Giọng lục bào lão đầu kinh nghi ngờ tột cùng vang lên.
Ngụy Tác sựng sờ, quan trung thành thiệt kỹ, lục bào lão đầu nói chả sây chút nào, trong suốt bãi cỏ dưới gốc Kim ban sâm tựa hồ ánh lên lục sắc quang hoa.
"Cẩn thận.”
Thần nhan sắc dừng trọng, gã gật đầu cùng đàn Hàn Vi Vi rồi kích vạc hai lóng lẻ quang quang tráo, trường đoản cú từ tới cận chánh Kim ban sâm.
Dọc đường chả giàu gì bất ngờ.
"Đây là?"
Đến gần nhành Kim ban sâm tạo tặng người mỗ cảm giác cực kì kỳ bất phàm, Ngụy Tác chộ bãi cỏ đằng dưới chẳng hề giàu gì, mà trong suốt vòng mấy trương tràn trề lục sắc quang đãng hoa kỳ dị, chiếu tướng khỏi mặt ghét cỡ bố tấc.
Lục sắc quang đãng huê nè như trạng thái từ pháp mẻ vạc ra song nếu là pháp trận mà đồng cân bao phủ phạm vi mấy trượng thời hình như hơi nhỏ?
"Lục quang nào là thực ra là chuyện gì?" Hàn Vi Vi hỏi.
Nhưng hỏi cũng bằng thừa, không nói gã, mặc cả lục bào lão đầu cũng chả biết thực ra là chuyện gì.
Lắc lắc đầu, Ngụy Tác lại lấy vào con dao nhợt thử bốc ra dạo lục nhan sắc quang hoa.
Không có phản nghịch ứng, lục sắc quang quẻ hoa chả hề giàu trở lực, cũng chẳng làm phản lực.
Con dao bợt trầm xuống chút nữa, chạm ra bình diện cỏ nhưng chả làm phản ứng gì.
Việc nà khiến Ngụy Tác luôn luôn giữ xắt cỡ coi trọng an toàn cũng hơi bởi chưng dự, dứt lại quan trung thành bạch sắc hài cốt.
Bọn Hàn Vi Vi từ lúc vào Đoạn long nhai thời hoàn tinh nhỉ theo tên tiền huy, thấy gã ngoái lại, ánh mắt bít tất hết liền dồn cả lên cỗ bạch nhan sắc hài cốt.
Ngụy Tác đồng bọn Hàn Vi Vi đều ngó ra bạch nhan sắc hài cốt, mắt sang lên chẳng thể rời đi.
Bạch sắc hài cốt yếu thập phần hoàn trả chỉnh, phong thái ngồi xấp bằng, chớ nhiều dấu tiệm xương gãy, nghe chừng hả tọa hóa ở đây. Bên tay mặt là một lượng ngân sắc tiểu phủ, và hai ngọc phò ảnh vuông màu nhan sắc rực rỡ xen kẽ xanh đỏ.
Ngân sắc tiểu đậy hẹp phò văn huyền ảo, quang quẻ hoa rực rỡ, phong tặng linh khí ức ràn rạt.
Cảm giác nà rành ràng là lẻ giai pháp bảo, hơn nữa chả chỉ linh giai hạ phẩm, tối thiểu cũng giả dụ trung phẩm tang lên.
Màu nhan sắc và hoa văn ngữ cổ phù, bầy Ngụy Tác chưa ngần thấy, khẳng toan chẳng phải phàm phẩm.
"Lẽ này cấm chế ngoài tê đều bởi chưng tu sĩ nà giở trò?" Hàn Vi Vi khiếp hỉ hỏi gã, nảy ra ý muốn tới cầm hai pháp khí lên xem xét.
"Đợi đã!" Ngụy Tác lại kéo tay nàng ta.
"Không phải nó nỗ lực ý nướu dụng mỗ đó chứ?" Hàn Vi Vi hơi đỏ mặt, đột nhiên dấy lên ý nghĩ này.
"Hình như chơi ổn.” Ngụy Tác lại nói.
Hàn Vi Vi ngấc người, "Không ổn thoả ở nơi nào?"
"Xem dáng dấp hẳn là tọa hóa ở đây.” Ngụy Tác hít sâu đơn hơi: "Nhưng giả dụ là tu sĩ tầm thường, mặc dù tu luyện gặp vấn đề, trên mình giả dụ còn những ngữ khác. Nhất là tu sĩ giàu lẻ gấp trung giai pháp biểu thời chí ít cũng nếu giàu nộp biểu nang chứ? Sao lại gắng được, chỉ nhiều hai cữ này?"
"Có trạng thái bị ai đó vào lấy mất chăng?" Chân Sùng Minh bảo.
"...” Lần nào là chả đồng cân Ngụy Tác, hết Hàn Vi Vi cũng tắt tiếng. Trong đầu hắn toàn là bùn hả? Rõ ràng Kim cương ngũ hành bích mới bị phá, hơn nữa dù người nà chết ở đây trước lúc trưng vào Kim cương ngũ hành bích thời người khác vào lấy đồ cũng đời nào vứt lại hai thứ giá như trị cầm này.
Hàn Vi Vi cũng chẳng muốn nói chi cùng Chân Sùng Minh nữa, nàng min thiếu tí nữa ngất xỉu ngất xỉu là Chu Tiếu Xuân lại gật đầu, chìm tư: "Ờ, rất giàu khả hay là là vậy.”
Cũng may đang nhiều Ngụy Tác, bằng không Hàn Vi Vi rắn chắc hả hoài nghi trí óc của mình. Mãi mới bình yên tĩnh lại được, nường ta hỏi Ngụy Tác: "Ngươi hồ nghi đây là cái bẫy?"
"Thử một phen vẫn an rành hơn.”
Ngụy Tác nói nác đôi, mác quang hơi ánh lên, lấy vào mấy thây thương thú nhận quăng xuống mé hài cốt.
Ném mấy thây yêu thú tới mà lại chẳng có phản nghịch ứng gì.
"Lùi lại chút nữa.”
Ngụy Tác chả dám lơi lỏng, biểu đàn Hàn Vi Vi đồng lui lại hơn hai mươi trượng, đoạn gã không chỉ lấy cỗ pháp thuẫn vào mà cả Xích áp thuẫn cũng đặng sử dụng.
Đoạn thằng vạc vào tiên thiên chân hỏa, từ từ buộc xuống ngân sắc tiểu phủ.
Nếu là pháp biểu lẻ giai trung phẩm trở lên thời chống lại được ngọn lửa nà chẳng vách cuốn đề.
Nhưng cơ hòng tiên thiên chân hỏa chạm vào ngân sắc tiểu lấp thượng thời rầm đơn tiếng, lượng phủ nổ vang vách đơn băng nhóm ngân nhan sắc quang diễm!
Không đồng cân lượng lấp hóa vách tro sau tiếng nổ mà cả bạch nhan sắc hài cốt với cùng ngọc phù rạng rỡ đều rã biến, chỉ đang lại một lỗ sâu rộng khoảng nửa trượng mà lại sâu một trượng.
Hàn Vi Vi thè lưỡi.
Uy hoặc ngữ vụ nổ chớ thua chi lẻ giai trung phẩm pháp bảo.
Óc mới dấy lên ý nghĩ này, thằng liền cầm ngân sắc tiểu lấp lên đoạn lượng che nổ vang nhưng không hề giàu lốt tiệm gì, tên chợt biến mất.
Hiện tại thoả khẳng toan được cụm từ nhiều cảm giác là linh giai pháp bảo lại là cái bẫy, lúc nổ nó tiền tác rượu cồn trong suốt phạm vi nhỏ, thậm chí Kim ban sâm tiền cách mấy trượng cũng không hề hấn gì.
Ngụy Tác lắc đầu, lại tới trước chánh Kim ban sâm mỉm cười nhe nhó.
Vì ngân sắc tiểu phủ là bẫy rập cho nên thằng càng ngần ngại hơn đồng lục quang đãng tự đằng dưới Kim ban sâm phát ra. Nhưng một hồi sau, thằng hẵng nghiến răng quyết tâm, moi con dao tệ từ bỏ từ đào Kim ban sâm lên.
Đất keo kiết thắng bới ra, lục quang quẻ càng sáng, nguồn cội của chúng bộc bại lộ trước mắt lũ Hàn Vi Vi.
Là ba hòn lục nhan sắc toàn thể không theo quy luật nào, giàu nét rất cứng, to độ trắng cu câu.
Ngụy Tác kinh nghi bất định ngó bố viên lục tinh, rành ràng chả bấu thành bất kỳ pháp mẻ nào, lục sắc quang đãng hoa tiền từ bố viên lục tuyền tỏa ra một cách trường đoản cú nhiên. Lục bào lão đầu cũng chưa chừng chộ tinh thạch này, gã bèn hít sâu một hơi rồi cẩn thận tột độ sử dụng dao bạc đào xuống, thi hài định chẳng giàu gì thời thời mới chạm nặng vào một viên lục tinh.
Thấy chả nhiều làm phản ứng, Ngụy Tác nghiến răng chặt đẹp con dao xuống.
"Ngụy Tác, mày coi bảy quả sâm kìa!"
Hàn Vi Vi khiếp hô, Ngụy Tác khều đơn hòn lục tuyền lên mà cả bố viên đều chẳng phản ứng, mà lại hết bảy trái Kim ban sâm còn phạt vào ánh sáng tía màu tê hòng hốt nhiên chín rục, sắp sa xuống tới nơi.
Khả năng nào là gã chẳng thể hình dung được, vội vã lấy ra một chiếc bạch nhan sắc ngọc bình phẩm hứng lấy.
"Sao lại ráng được?" Lục bào lão đầu cũng sửng sốt van rầm lên.
không trở lại sctv14
0 comments